XtGem Forum catalog
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Về đi anh...nơi đây em vẫn đợi


Phan_13

Tuy nhiên người khóc lúc đó lại là tôi…nghe em kể, tôi cảm thấy thực sự rất nhói…người con gái tôi yêu, em còn chẳng biết mình sinh ngày bao nhiêu, ba mẹ mình là ai, còn sống hay đã mất, rốt cuộc những năm tháng đó…vì sao em có thể tồn tại được? Ôm chặt cô bé, lòng tôi cứ thấy nôn nao…

-“Thực ra tên của em ý…cũng không hẳn là em tự đặt…”

-“Thế ai đặt cho em?”

-“Hồi nhỏ em có một chiếc vòng, lúc đó em chưa biết chữ, có hỏi một người đi đường nhờ xem hộ thì ông ấy nói trên đó khắc chữ Nghi Lan, sau đó lưu lạc người ta cứ hỏi tên là gì, em nói là thế luôn…”

-“Còn giữ không…”

-“Còn, nhưng đứt rồi…mà bé lắm rồi…”

Tôi cầm lấy chiếc vòng từ tay em…lẽ nào đây là manh mối tìm ra người thân, nhưng tôi không dám nói, sợ em hi vọng rồi lại thất vọng, bảo để tôi giữ hộ cái vòng, tất nhiên em vui vẻ đồng ý.

-“Thế ba mẹ anh mất lâu chưa?”

Tôi hơi bồi hồi…

-“Thực ra, mẹ anh mất rồi, anh còn có ba, nhưng xem như không có…vì ông ấy nên mẹ anh mới mất…”

-“Sao vậy?”

-“Em đã từng nghe nói tới Golden Face chưa?”

-“Tên cái tòa nhà to to ở trung tâm thành phố hả anh?”

-“Ừ, đó còn là tên một tập đoàn rất mạnh nữa...đó là tập đoàn của ông già đó, hiện tại giao cho con trai của ông ta quản lí …ngày đó, ông ta và mẹ anh hẹn ước trăm năm, nhưng rồi ông ta hám của, phản bội mẹ, rồi bỏ vào Nam với người đàn bà giàu có khác…mẹ anh không biết, tưởng ông ta đi làm ăn, lúc mang thai anh năm tháng, khăn gói vào Nam tìm, ai ngờ ông ta phũ phàng nói không quen biết…”

Em ôm chặt lấy tôi, mắt đã nhòe từ bao giờ…tôi chậm rãi kể tiếp…

-“Mẹ anh lòng tự tôn rất lớn, bà đã ra Bắc ngay, sau đó nghe dì anh kể lại, mẹ anh tuy gặp cú sốc, nhưng vẫn rất kiên cường, vậy mà… ngày anh ra đời, cũng là ngày mẹ mất…lúc anh còn bé, dì đã kể chuyện bằng ánh mắt rất oán hận, nói rằng trước đó không lâu, mẹ đã gặp người đàn bà kia của ông ta…lúc mẹ ra đi, chỉ kịp dặn dì nói với anh, cuộc sống sau này, dù như thế nào, cũng phải tôn trọng và bảo vệ phụ nữ…”

-“Giờ dì anh còn khỏe chứ…”

-“Không, dì mất năm anh 4 tuổi, mẹ chỉ có dì là người thân duy nhất, nên từ đó, anh cũng thành trẻ vô gia cư…sau đó gặp thằng Hai…”

….

Đêm đó, chúng tôi đã ôm nhau, cùng khóc, chúng tôi hứa rằng, đó sẽ là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng, nhắc tới những chuyện không vui, em bảo, từ giờ, tôi đã có em, em có tôi, chúng tôi hai kẻ không gia đình, từ nay đã chính thức có người thân…Em còn nói, chúng tôi sẽ phải sinh thật nhiều con, mai sau sẽ là một đại gia đình…Tôi, ba mươi năm trên đời, tới nay mới thấm thía, cái gì gọi ngọt ngào, cảm ơn trời đất đã mang em tới!!!

Chap 33: Chỉ vì quá yêu

Đợt đó, hàng hóa nhập về khá lớn, lại bao cơ hội làm ăn ập tới, Hai không thể tự mình giải quyết nên Việt ít có thời gian ở nhà. Có lúc, hắn tranh thủ nửa tiếng nghỉ ngơi của anh em, lao về ăn cơm, Lan trông thấy hắn mồ hôi mồ kê nhễ nhại, ăn tý lại phải đi thì sốt ruột, sau đó cấm không cho về nữa.

Nàng ở nhà, chăm chỉ lên mạng học hỏi, làm hết loại bánh này tới loại bánh kia, tay nghề giờ cũng có thể nói khá là cao thủ…tối hắn thường về muộn lắm, nhưng nàng không bao giờ ăn trước, nhất định phải đợi hắn về.

Có lần, hắn vừa mới xuống xe, đập vào mắt là hình ảnh nàng ngồi thu lu, dựa vào cái cột trước nhà, ngủ lúc nào không hay, trầm lặng tới bế nàng, trên tay hắn, sao nhẹ tới vậy…hắn xót…

Lúc nàng tỉnh, đã thấy hắn nhìn mình, bằng một ánh mắt sắc lạnh…

-“Vịt…”

Hắn không nói gì…

-“Sao mặt khó coi thế…mọi việc không ổn à…”

-“Không, rất tốt…”

-“Vậy sao???”

Hắn bực, lớn tiếng quát:

-“ĐÃ BẢO LÀ ĂN TRƯỚC RỒI MÀ…”

-“Trước sau thì cũng là ăn mà…”

-“Tôi bảo em ăn trước!”

-“Anh không thích ăn cùng em? Người ta đợi anh, không thấy mình quá đáng à???”

Giải thích bao nhiêu lần mà nàng ương bướng đâu có chịu hiểu, hắn bó tay, đành phũ:

-“Đúng, ăn với cô chán ngắt, lần sau ở nhà cô ăn trước đi, tôi ăn với bọn thằng Hai…”

-“Chính anh nói nhé, kệ mẹ nhà anh…”

-“Tối thì ở yên trong nhà, đừng ra ngoài hiên ngồi làm gì…”

Nàng không nói gì, cố gắng kiềm nén…hắn đang công việc bận rộn, nàng không muốn làm hắn thêm mệt, nhưng buổi sáng hôm sau, nàng đã khóc tới sưng húp cả mắt, Vịt không yêu nàng nữa sao? Không cần nàng nữa rồi…cả ngày, cũng chẳng còn tâm trạng mà làm bánh trái gì cả, cứ ngồi thu thu trong phòng…

Việt sợ nàng cứ đợi đêm, nên báo là hắn không về, một phần, hắn định đêm nay sẽ thức trắng giải quyết hết công việc, muộn lắm là chiều mai hắn có thể về nhà với nàng, dành thời gian cho nàng…

Nàng ở nhà, nghe được điện thoại, lòng càng thêm chắc nghi vấn của mình…đêm còn chẳng thèm về…người ta nói, đàn ông dù yêu nhiều thế nào vẫn là đàn ông, hắn gìn giữ , tôn trọng nàng, nhưng ắt hẳn cũng có nhu cầu, lẽ nào, …suy nghĩ đủ điều…nàng buồn…con người cứng rắn như nàng, chưa bao giờ thấy buồn tới vậy…

Con người nàng, kém nhất là khoản chịu đói, vậy mà cả ngày, tinh thần chán chường, không thèm ra khỏi phòng ngủ…

Nàng nằm đó bao lâu, cũng không biết…chỉ biết, nghe thấy tiếng xe hắn dưới nhà, nàng nhất định dậy, nàng muốn hỏi hắn cho ra nhẽ, xem hắn có cần tình yêu này không???

Đi về phía cầu thang, chân nàng bắt đầu lệch hướng, đầu óc lơ mơ…

  Hắn làm xuyên đêm, tới 2h chiều thì xong…Hắn vui vẻ mở cốp xe…Hắn mua rất nhiều đồ, hôm nay nhất định tự thân xuống bếp, bù đắp cho nàng…

Vậy mà, khi bước vào nhà, nụ cười trên khuôn mặt tắt ngấm, nàng của hắn, nằm bất động dưới chân cầu thang, trán rỉ một dòng máu đỏ…Mặt hắn tái mét, ôm nàng gào thét…

-“Là anh sai rồi…nhẽ ra tối qua anh phải về nhà…”

-“Lẽ ra anh phải về sớm…mà không đáng nhẽ anh phải mang em theo anh…”

Ngồi phòng chờ mà hắn hoảng loạng, Út và thằng Hai nghe đứa gác ngoài cổng nhà đại ca nói cũng vội vàng chạy tới. Chưa bao giờ hắn thấy anh cả rối loạn, khủng hoảng tới thế…có thể cảm nhận, hơi thở rất nặng nề…

-“Đại ca, bình tĩnh đi, không sao đâu…”

Hắn vẫn không nói gì…

Út Linh thấy vậy, trên má khẽ rơi một giọt nước mắt…’Anh…sao không thể là em…’

CHAP 34: GIẬN QUÁ MẤT KHÔN

-“Không sao, vết thương trên trán chỉ là ngoài da…chẳng qua là đói quá mệt nên ngất thôi…đợi bệnh nhân tỉnh có thể cho về nhà…”

Út Linh nhìn anh Cả, ánh mắt anh sáng ngời…lúc vào phòng bệnh, anh nắm tay nó rất chặt, cả khuôn mặt anh áp lên người nó…từng hành động…từng cử chỉ như từng nhát dao cứa vào tim cô…cô thực sự không thể…không thể chứng kiến tình trạng đó tiếp tục…Anh cả, anh cả không là của cô thì cũng không là của ai cả…cô từ từ rời bệnh viện, càng ngày, ý nghĩ xấu ấy càng thúc đẩy trong đầu…

Nàng tỉnh, cả phòng trắng xóa…hắn đang nắm tay nàng rất chặt, đầu nàng tự nhiên đau nhức…đúng rồi, nàng đang xuống cầu thang đón hắn…sao tự nhiên lại ở đây…

-“Tỉnh rồi hả?”

Hắn bỗng bỏ tay nàng ra, giọng rất lạnh lùng…một mình rời khỏi phòng bệnh, là hắn thực sự không cần nàng nữa sao??? Một giọt nước rơi ra từ khóe mắt…nàng cảm thấy bất an hơn bao giờ hết…

Một lúc sau, hắn quay lại, đợi chai truyền hết, nhẹ nhàng bế nàng ra xe…

Về tới nhà, đặt nàng trên trường kỉ, hắn ngồi ghế đối diện, sự phẫn nộ ngày càng rõ ràng…

Nàng ngày càng buồn, khuôn mặt đẹp như hoa như lệ ủ rũ…

-“Sao cả ngày hôm qua và hôm nay không ăn gì?”

Chán nàng, muốn chia tay thì nói xừ ra, hỏi han làm quái gì…nàng cũng dùng giọng lạnh lùng đáp lại:

-“Không muốn…”

-“Cô biết cô bao nhiêu tuổi rồi không? ”

Nói xong hắn mới giật mình nhỡ lời…

-“TÔI KHÔNG BIẾT!”

-“Cũng lớn bằng từng đấy rồi…bữa ăn của mình, đã biết không thể chịu đói…mà còn NGU thế…”

-“Ừ, tôi là ngu đấy, chỉ có anh là khôn thôi”

-“Cô bướng như ranh ấy!”

-“Ha, lý do là bướng hả? Muốn chia tay thì nói mẹ ra đi…tôi đây không cần nhé…”

Nàng điên…hắn nghe được xong cũng sốc…

-“Muốn chia tay?”

-“Không phải tôi, mà là anh…cả đêm qua đi với con nào không thèm về…đúng là có mới thì chửi cũ mà…”

Hắn trợn tròn, nhìn nàng rồi bỏ vào bếp…

Lúc sau bê ra một bát cháo, ngồi cạnh nàng, đưa thìa lên, nàng bướng nhất định không ăn…

-“Tôi không thích…”

-“Không thích là được hả?”

Hắn bực, lấy tay bóp cằm, thừa cơ đưa thìa cháo vào miệng, nàng bướng bỉnh phun cả cháo ra mặt hắn…Hắn vẫn kiên nhẫn, lần thứ hai lặp lại động tác, nhưng giữ miệng nàng lâu hơn, không cho cơ hội nhổ ra ngoài…

Chật vật mãi mới cho con tiểu yêu ăn hết bát cháo, hắn lặng lẽ bỏ lên gác…

-“ANH ÉP NGƯỜI QUÁ ĐÁNG!!!”

Nàng với theo chửi bới…Hắn chẳng thèm chấp…

Nàng ở dưới, tức…giận…hận…

Tiếng chuông kêu…thì ra hắn bỏ quên điện thoại dưới này…là số lạ…nàng tò mò ấn nghe…là em nào? Em nào gọi cho anh Việt thế này??? Đợt này bà mày bắt quả tang thì có chối đằng trời…

-“Anh cả…là em đây, điện thoại em hết pin, kết quả xét nghiệm của Lan có đủ cả rồi, tất cả bình thường, anh đừng lo lắng quá…anh cũng ăn chút gì đi, mấy ngày làm vất vả…hôm qua lại làm thâu đêm nữa…”

Tay nàng cứng đờ…điện thoại rơi…nước mắt cũng rơi…

Sao nàng có thể trở nên hoang đường ngu xuẩn tới thế?

Anh bên ngoài, lo đủ thứ việc…nàng ở nhà, chỉ có mỗi chăm sóc bản thân mình, vậy mà còn không làm nổi?

Nàng nhớ lại, anh bảo nàng ăn cơm trước, không ngồi đợi, chẳng phải là lo cho nàng…sao bản thân có thể suy diễn…

Hôm nay, anh nổi nóng, cũng chỉ vì…

Thái củ cà rốt thôi mà tay nàng run rẩy, nàng nức nở…còn thảm thiết hơn hôm qua…

CHAP 34: GIẬN QUÁ MẤT KHÔN (2)

Khẽ mở cửa phòng, hắn đang ngủ, quần áo còn chưa thèm thay…Nàng đặt khay cơm trên bàn, nhẹ nhàng tiến tới…

Hắn quả thật…rất đẹp…

Khuôn mặt anh tuấn rạng ngời…nàng khẽ đưa tay, vuốt ve từng đường nét…sau đó, như bị mê hoặc, cánh môi nhẹ nhàng đặt xuống, hôn trộm hắn…Lúc đầu, nàng chỉ định lướt qua thôi, nhưng cái vị ngọt ngào quyến rũ ấy, khiến nàng không thể rời…càng lúc càng đắm say…lúc ngẩng đầu lên thì thấy hắn đang nhìn nàng cười tinh ranh…

Nàng xấu hổ, lấy tay che mặt…

-“Thằng đểu nhà anh…”

-“Cái gì…ai mới là người đểu? Ai là người “bị hại” ở đây hả cô này?”

Nàng không cãi, chợt nhớ chuyện lúc trước, ôm mặt khóc òa lên như đứa trẻ, mếu máo:

-“Vịt…vịt …vịt ơi…em …em…xin..lỗi…”

Hắn thực đã hết giận từ khi nãy rồi…kéo nàng bên mình, người khẽ nhổm dậy, trao nàng nụ hôn nóng bỏng, lưỡi hắn khẽ tách hàm răng trắng xinh, trêu đùa lưỡi nàng…

Một loại cảm xúc mãnh liệt dâng tới, tay hắn theo vô thức, khẽ búng chiếc cúc áo, nhẹ nhàng luồn qua, chạm nơi đầy đặn…Nụ hôn đi từ cằm, cổ, xuống xương quai xanh, rồi dần dần dừng lại nơi diễm lệ căng mọng…

Tim nàng thổn thức, hơi thở gấp gáp, một lúc…ý thức được sự việc…

-“Vịt…em..em sợ…”

Nhìn sự hoảng hốt trên khuôn mặt, hắn bình tĩnh ra khỏi vùng đất đam mệ, lấy tay xoa nhẹ lên mái tóc…

-“Em xin lỗi…”

-“Không sao…, cơm kia à, mang đây anh ăn nào…đói quá…”

Nàng nhanh nhẹn ra lấy cơm, nhìn hắn với ánh mắt đầy cảm kích…

Trước khi ăn, hắn không quên sờ nhẹ lên chỗ gạc băng trên trán, hỏi đầy trìu mến:

-“Còn đau không…anh cũng xin lỗi Ngan nhé…”

-“Hihi, không đau…anh ăn đi nè…cần em đút không…”

Họ nhìn nhau, cười!!!

CHAP 35: VỊ NGỌT CỦA CANH HẦM

Vừa mới ngáp ngắn ngáp dài bước xuống cầu thang đã bị hắn bế phỗng vào bếp, đặt nàng lên ghế, tỷ mần lấy cuộn thước dây đo cổ tay, bắp tay…sau đó tới cổ chân…rồi vén váy…

-“Vịt…làm gì thế…”

-“Yên nào…”

Hắn đo nốt bắp chân, đùi, vòng một, hai, ba.. ghi ghi chép chép…sau đó nhìn nàng, mặt xa mày xẩm:

-“Cô nhìn xem…chân tay gì mà được mấy centimet thế, cô là người hay vượn thế này…”

-“Ui trời…em đã bảo dáng em người mẫu rồi mà…”

-“Người mẫu con khỉ…nhìn mặt kìa, bao nhiêu công sức của tôi giờ lại tóp hết cả vào rồi…”

-“Đâu, anh xem lại đi…xem lại này, vòng hai 58, vòng một vòng ba đều chuẩn thế này còn gì…anh phải tự hào chứ”

-“Vâng, cô nhìn lại đi, chân tay có giống cái cành củi khô không??? Người như xác ướp Ai Cập…”

-“Thôi mà….nguôi giận, nguôi giận, em hứa từ giờ sẽ ăn uống đầy đủ…”

-“Chính cô nói đấy nhé!”

Hắn có vẻ vui hơn, đặt nàng trong lòng, múc bát canh hầm…

-“Chim bồ câu hả?”

-“Ừ, phải cho người về quê bắt đấy…ăn đi cho bổ…”

-“Vịt ăn với em…”

-“Em vừa bảo ăn uống tử tế cơ mà? Húp hết bát này đi…”

-“Được được…người yêu đừng nóng, em ăn ngay đây ạ…”

-“Ngọt quá, ngon quá…người yêu nấu giỏi thế chứ nị…”

-“Cô không cần nịnh…sự thật hiển nhiên rồi!!!”

Từ hôm đó, ngày ba bữa, chỉ luân phiên: chim hầm, móng giò hầm, gà hầm…

Lan xưa nay là loại thấy đồ ăn mắt sáng như sao, vậy mà nàng không ngờ đời mình cũng có ngày nhìn thấy bát canh trên tay anh là sợ tới toát cả mồ hôi…nhiều lúc tự rủa, không biết thằng cha nào mách lẻo với bố Việt để bố ấy ngày nào cũng hầm.,..hầm,…hầm…

Rón rén bước vào bếp…thấy anh đang múc gà ra bát…nàng xoắn hết cả quẩy…giả đò nhảy múa…

-“Eo, dạo này mình thấy là cơ thể của mình khỏe ghê quá…hây za…một…hai…ba…hít thở…hít thở…”

Cố tung vài chưởng mà mặt lão vẫn lạnh tanh…

-“Chuẩn bị ăn đi, em hứa rồi…”

Nằm sun xoe:

-“Vịt ơi…vịt đại nhân đại từ đại bi…tha cho dân nữ…dân nữ không thể nuốt được đâu…”

-“Đại nhân ta là chỉ quan tâm tới dân nữ nhà người thôi…ngồi xuống ăn…NGAY”

-“Dân nữ biết chứ, dân nữ biết…nhưng mà dân nữ chịu luôn rồi đó, ngửi thấy mùi là buồn nôn…dân nữ béo lắm rồi”

-“Không nói nhiều…gầy dơ xương ý…”

Nàng thở dài bất lực.

Hắn đang định đút thìa canh vào miệng con tiểu yêu lắm lời thì nó đã nhanh nhẹn nhảy phắt lên người hắn, dùng tay vòng qua cổ, sau đó môi nhỏ gấp gáp rà soát khắp mặt hắn…chủ động hôn tới tấp…

Bị dân nữ tấn công bất ngờ, tất nhiên đại nhân không đủ bản lĩnh để tránh, đành dây dưa hồi lâu…

Dây áo ngủ của nàng vô thức tuột, lộ ra vẻ thanh xuân núc nỉu…dục vọng không thể kiềm chế, hắn mạnh mẽ thưởng thức mật ngọt…tiểu yêu nhìn xuống, ngại ngùng nói:

-“Đã biết em béo như nào chưa? Chẳng qua là chân tay em không to ra được thôi, nó là dáng người rồi…nói anh chả tin…”

Hắn bừng tỉnh, quan sát nơi đẫy đà, có vẻ lời nàng nói cũng không sai…cắn thêm một phát rồi mới trách yêu:

-“Cô là rất ranh đấy nhé!!!”

-“Tất nhiên rồi, không thế thì làm sao tán đổ anh Vịt…”

-“Gớm, là ai tán ai…”

Đôi trẻ cười rúc rích…từ đó, nàng thoát ăn đồ hầm…

Nàng nghĩ cả đời cũng không ăn đồ hầm…vậy mà…cho tới một ngày có bầu…nàng tự thân một mình xuống bếp nấu một bát gà hầm, đưa thìa canh lên miệng, mùi vị thật đắng ngắt chứ không ngọt ngào như trước…hàng lệ khẽ lăn dài trên khuôn mặt…

CHAP 36: ANH EM TỤ TẬP ~LAN~

23 Tết.

Việt mua cho tôi hẳn 3 con cá chép, to bự. Sau khi cúng bái và ăn uống xong chúng tôi ra con sông nhỏ sau nhà thả cá. Tôi bắt đầu khấn khấn cầu cầu – phải tranh thủ chứ, lần đầu tiên trong đời tôi thả cá chép mà nị…

Anh bên cạnh, nhìn tôi cười, tôi biết anh không tin mấy thứ này, chẳng qua là chiều người yêu thôi, nhưng kệ chứ, tôi huých tay anh, ra điều có cầu gì khấn gì xin gì thì nhanh lên, anh lẩm bẩm rất nhỏ:”Chỉ cần có em là đủ…”, trời ơi tôi cảm động!

Sau đó thế nào mà anh cũng ngoan ngoãn chắp tay vái:

-“Cầu trời phù hộ cho con bé đứng bên cạnh con mạnh khỏe an lành!!!”

Tôi nghẹn ngào!

Đêm, anh vẫn ôm tôi như vậy…người đàn ông này rất xấu tính, đâm ra tư thế ngủ của tôi luôn là co theo vòng ôm của anh, lúc đầu có hơi khó chịu, giờ thì quen rồi, thiếu lại khó ngủ …

Tôi biết nam nữ yêu nhau sống chung, ngủ chung…chẳng dễ dàng gì…hình như có lần lâu lâu tôi nhỡ mồm cao hứng nói với Việt, tôi muốn dành trọn cho chồng tôi, vào đêm tân hôn của chúng tôi…có lẽ Việt nhớ nên luôn gìn giữ cho tôi, thực ra giờ nghĩ lại…suy nghĩ đó thật ấu trĩ, anh bây giờ đã là một phần máu thịt của tôi, chuyện đó đâm ra chẳng quan trọng nữa, nhưng tôi là con gái, ngượng chết…nên thôi, cứ thuận theo tự nhiên vậy!!!

-“Lan, nghĩ gì thế? Tỉnh giấc à?”

-“Có gì đâu anh…”

Anh dơ tay, siết chặt tôi hơn:

-“Ngủ đi, mai tha hồ mà mệt đấy…”

-“Có việc gì thế?”

-“Ngủ đi, mai sẽ biết!!!”

24 Tết

Buổi sáng, chúng tôi ngủ dậy muộn, ăn trưa xong thì anh bảo tôi thay đồ ngủ, hôm nay nhà có khách.

Quả đúng như anh dự liệu, tầm một tiếng sau, 4 chiếc xe thể thao lần lượt đậu ở sân nhà. Út Linh, Cẩm, Hai, và người còn lại chắc là Tư. Chắc là đến chúc Tết đây, băng đẳng này, sớm thật.

Tuy nhiên, mọi việc ngoài dự liệu của tôi…

-“Đại ca, chúc mừng sinh nhật!!!”

Tay Út Linh lôi ra chiếc bánh gato to 4 tầng.

-“Mừng sinh nhật đại ca nhé…”

-“Đại ca sang tuổi mới thuận buồm xuôi gió…chào chị dâu ạ…”

-“Đại ca…năm nay thì ăn Tết có hai mình rồi…”

Ba người đàn ông to cao hầm hố còn lại, xách từ cốp xe nào gà đồi, lợn rừng, rau cỏ,…Xem ra hôm nay có tiệc lớn…

Lòng tôi hơi sững, chạy thật nhanh vào xem lịch, ngày dương 14/02. Đất trời, tôi quên xừ mất, chính là mật khẩu trên chiếc thẻ anh đưa…mà tôi còn đãng trí tới mức quên cả hôm nay cũng là ngày lễ tình nhân, tôi không có quà gì cho anh cả…chết mất…đầu óc luống cuống, tôi cũng không biết mua cái gì???Mà giờ lấy cớ gì ra khỏi nhà…

Cố gắng trấn tĩnh, tôi dự định sau khi khách về sẽ đi mua quà, thực ra tôi có thể làm bánh gato đấy, nhưng bánh của Linh mang, 4 tầng, tôi còn làm gì cho thừa thãi…đau lòng!!!

Mấy người đàn ông phụ trách mổ gà lợn bên ngoài, bên trong tôi và Út Linh nhặt rau và vài việc lặt vặt, không khí thật ấm cúng, giống như đại gia đình vậy, thật là hạnh phúc!

Việt vốn thoải mái, đâm ra thi thoảng vào bếp lấy đồ nghề, anh lúc thì bẹo má, lúc thì cắn tai, khi thì phải ôm chặt một cái…tôi ngượng chỉ muốn độn thổ…lại còn có Linh ở đó…tuy nhiên, có lẽ cô ấy đã nghĩ thông, đùa tôi:

-“Anh chị hạnh phúc quá, làm người ta phải ghen tỵ đó…”

Tôi thở phào, chúng tôi cùng nhau tán gẫu, rất vui vẻ, kiểu như chị dâu em chồng vậy! Tôi biết thêm được rất nhiều chuyện, thì ra, họ cũng không gia đình như tôi vậy, ba người đó đi theo anh Việt gần hai chục năm, là cùng nhau từ Bắc chuyển vào Nam làm ăn, có Út Linh gọi là bé nhất nhưng cũng theo anh mười năm, cùng trải qua bao chuyện như vậy, có lẽ tình cảm của họ giờ còn hơn tình thân.

CHAP 36: ANH EM TỤ TẬP ~LAN~ (2)

Linh ra ngoài, sau đó quay lại, trên tay đã cầm hai ly rượu:

-“Chị dâu, em kính chị một ly, từ giờ chúng ta là người một nhà rồi…”

Tôi ít khi uống, cũng không thích, nhưng nghĩ khó khăn lắm cô ấy mới chấp nhận mình, đành tươi cười làm một hơi.

Tối, sau khi anh thổi nến thì bốn đứa em lần lượt tặng quà, rồi quay sang nhìn tôi…may mà thằng Hai lên tiếng:

-“Chị dâu lại chẳng “chiều” anh Việt từ sáng ý chứ…”

Mọi người nhìn nhau cười đầy ẩn ý…

Anh em quậy tưng bừng, hơn mười một giờ mới giải tán, tầm này thì cửa hàng cũng đóng hết rồi…tôi biết làm sao, làm sao đây? Lão người yêu ngang bướng đòi ở dưới bếp dọn dẹp cùng, tôi phải quát mắng nịnh nọt, giở đủ trò lão mới yên phận lên nhà trước…

Còn 30 phút…chỉ 30 phút nữa là qua sinh nhật anh…qua luôn cả ngày lễ tình nhân đầu tiên của chúng tôi…

Cuối cùng, tôi quyết định làm một cái cheesecake dâu tây nhỏ, vì thời gian không cho phép nên tôi đành đổ đế, lõi và lớp gelatin lên ngay chứ không để tủ từng bước một, chưa bao giờ làm bánh mà tôi lóng ngóng như thế này…

11h57…

Tôi mở tủ lạnh, dỡ khuôn lấy bánh, sao tôi lại phạm một sai lầm nghiêm trọng tới vậy…làm sao mà nó đã đông được? Chiếc bánh của tôi, giờ thành một thứ dung dịch lỏng lỏng chảy trên đĩa…

Và rồi cũng sang ngày 15/02…

Thật sự là tôi rất rất rất buồn…

CHAP 37: TẾT

Đợi mãi mà không thấy người yêu lên, hắn sốt ruột xuống bếp…

Gì vậy chứ, con bé đang ngồi thu lu một góc cạnh chiếc tủ lạnh, mặt thì úp vào đầu gối, ngủ quên dưới đây chắc, Việt khẽ mỉm cười.

Tới gần, thấy người rung nhẹ khác thường, hắn bật đèn lớn, nhẹ nhàng nâng khuôn mặt diễm lệ…

-“Trời, ai bắt nạt bé con đây?”

Nàng vẫn khóc, tức tưởi nức nở…khiến cho hắn, lòng dạ đau xót…

-“Nói đi, đứa nào làm gì Ngan, anh cho nó một trận…”

Một lúc sau, nàng mới cất lời, giọng lạc đi:

-“Vịt…em xin lỗi…”

-“Có chuyện gì cứ bình tĩnh nói anh nghe xem nào…”

-“Em thật đáng chết, em thật không tốt…em là người yêu tồi…”

Bế tiểu yêu vào lòng, ngồi lên chiếc ghế cạnh đó, bàn tay dịu dàng gỡ những sợi tóc bám dính trên mặt, mũi, anh nựng:

-“Làm sao mà bé con là người yêu tồi được chứ…”

-“Anh không biết đâu…em…em…quên sinh nhật anh…em…em…còn không…có quà tặng anh…”

Nàng nức nở, hắn thì thở phào, hắn lại tưởng chuyện gì nghiêm trọng…

-“Lỗi của anh chứ, tại anh không nói cho em biết sinh nhật của anh…anh thật đáng chết…”

-“Thôi đi…”

Nàng vẫn khôn nguôi, liếc thấy đĩa trên bàn, hắn đoán ra phần nào, một tay bế nàng, tay kia với thìa:

-“Đừng ăn…”

Hắn không nghe nàng nói, làm một mạch hết thứ dung dịch trắng trắng đỏ đỏ:

-“Ngon lắm, anh nhận quà rồi nhé…ôi có người yêu biết làm bánh sướng thật…”

Thấy nàng buồn thiu, hắn nịnh nọt:

-“Hôm nay cũng là Valentine mà, anh cũng đâu có quà gì cho Lan, hòa nhé…”

-“Em xin lỗi…”

-“Ừ, thôi nào…lên ngủ thôi…”

….

Từ phòng tắm bước ra, nàng không mặc áo ngủ giống mọi khi, trên người chỉ cuộn chiếc khăn, hắn tất nhiên…không thể rời mắt…

Nàng càng tới gần, tim hắn càng như muốn rụng ra ngoài…Cuối cùng, người con gái thẹn thùng dùng tay mở chiếc cặp gài tóc trên đầu, khăn tắm không được giữ theo phản xạ rơi xuống…cơ thể trắng nuột nà hiện lên trước mắt, gương mặt ửng hồng khiến người đối diện đơ đứng…

-“Việt….em …em…sẵn sằng…rồi…”

Nơi nam tính đã sớm trỗi dậy, kéo lấy người yêu, chậm rãi lau rồi sấy tóc…. hắn là một người tinh ý…bờ vai nàng đang run lên, hắn biết, và hắn cũng biết, nàng hôm nay là muốn chuộc lỗi…hắn…thực không muốn lợi dụng…

-“Xong rồi, ngủ thôi…”

-“Anh…”

Ôm nàng, cơ thể nhỏ bé mát lạnh khiến lòng hắn rực lửa…xem ra, làm quân tử quả thật không dễ…bờ môi hắn tìm tới môi nàng, quyện chặt, tay hắn bất giác chạm tới khu rừng bí mật, theo phản xạ, nàng căng thẳng, mồ hôi toát ra như suối, sợ hãi cầm chặt tay anh, …lấy hết sức trấn tĩnh, hắn thì thầm:

-“Anh sẽ đợi tới ngày bé con làm vợ anh…ngủ ngoan…”

Tình yêu chân thành của hắn – nàng cảm nhận được từ lời nói đó…mãi mãi không quên, cảm thấy bản thân thật may mắn!!!

******************

Nàng dậy sớm, khều chân lấy chiếc dép bị đá trong gầm giường thì cảm thấy một vật gì đó cứng cứng…tò mò cúi xuống, đó là một chiếc hộp màu hồng rất xinh, nàng rón rén mở…chiếc vòng tay thiết kế tinh xảo y như chiếc cũ của nàng, cũng có chữ Nghi Lan khắc lên, cũng có đôi bướm lượn lờ…tấm thiệp tím ghi những dòng chữ nắn nót: “Ngày lễ tình nhân đầu tiên của đôi ta…vịt ngan…vui quá!”….

CHAP 37: TẾT (2)

Bữa sáng hôm đó là miến; thịt gà, trứng non, hành hoa được nàng xếp lên rất khéo, mùi nước dùng thơm ngào ngạt khiến ai đó từ cầu thang đã nhức cả mũi…Lao nhanh xuống nhà, kéo tay ôm nàng trong lòng, hắn giật mình…

-“Lan…anh…”

-“Vòng đẹp nhỉ? Tay em đẹp nên đeo mới đẹp đấy…”

Nàng tỉnh bơ khiến hắn lo lo…

-“Anh…anh…không cố ý nói dối đâu, xin lỗi… ”

-“ TÔI KHÔNG THỂ CHỊU ĐƯỢC ANH NỮA…”

Nàng gào hết công lực, hắn phát hoảng…ra điều nịnh nọt…

-“Lần sau anh không bao giờ giấu em gì nữa, anh xin…”

-“Anh biết tội lớn nhất của anh là gì không?”

-“Là gì…người yêu cứ chỉ giáo, anh nhất định sửa đổi…”

-“Là anh quá đẹp trai, quá chiều tôi, quá hoàn hảo…giờ tôi yêu anh quá mất rồi, biết làm sao, mai sau nhỡ anh chán tôi đi với con khác thì tôi sống sao đây…huhu…trời ơi là trời…”


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .